CHỖ NÀY NHỚ

,

.



PHẠM NGỌC VĨNH CẢM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM CHIA SẺ.CHÚC TẤT CẢ CÁC BẠN VUI VẺ,MAY MẮN,HẠNH PHÚC VÀ THÀNH CÔNG TRONG CUỘC SÔNG. .. ảnh của tôi

,

CÁC BẠN MUỐN TÌM NHANH BÀI VIẾT HOẶC NHÃN MÌNH CẦN,CLICK CHUỘT VÀI MENU PHÍA TRÊN BANER NHÉ -THÂN MẾN-PHẠM NGỌC VĨNH

HỒ CÁ CẢNH

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

Ngày xưa ơi

 


 
 NGÀY XƯA ƠI

Giá đừng có cái tay ga,
Đường thôn cứ dướn ổ gà như xưa.

Cần chi lướt bóng đong đưa,
Cùng nhau dắt bộ vui chưa, xuôi chiều.
Dù rằng chân đạp liêu xiêu
Vẫn say nắng gió những chiều xe lao.

Gió càng nhẹ, càng xôn xao
Tim đập khẽ, vẫn cồn cào đáy tim.
Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn liếc nhìn
Xe lao vun vút, bóng chìm chân mây.

Sợi chùng, sợi mỏng, tóc bay
Nào đâu ga nhích, mà say đất trời.
Ổ gà ơi! Ổ gà ơi!
Ngày xưa, dai dẳng cái thời ngày xưa.

Phạm Ngọc Vĩnh



Lên SaPa


                   


                    LÊN SAPA

                    Lên Sapa lại nhơ hoa Đà Lạt
                    Cứ nghiêng say vời vợi Cổng Trời
                    Bồng bềnh mây giăng đỉnh núi
                    Mướt mát một vùng hoa sương rơi.

                    Đường lên cao lần theo triền núi
                    Đá nâng chân và mây trùm đầu
                    Cái lạnh ấm dần theo nhịp thở
                    Vòng chỉ cổ tay em gái nhỏ dẫn về đâu?

                    Lên Sapa giữa hai vùng nóng lạnh
                    Với sương mây và sắc chàm lay
                    Dù không nghiêng phía đường lên cao độ
                    Lại nghiêng về em gái nhỏ nắm bàn tay.

                    Đá xếp chồng từng chặng chông chênh
                    Đầu va mây vấp vào sắc núi
                    Nếu chưa tới Cổng Trời mong đợi
                    Đâu biết về vời vợi trắng vùng sương!

                     Phạm Ngọc Vĩnh

                     

Tìm lại...


      

        

       TÌM LẠI...

      Bây giờ tôi luôn ao ước.

      Tìm bắt con đom đóm ngày xưa.
      Buộc lên đầu que tre
      Đùa vui doạ bạn gái:
      Ma trơi!
      Ma trơi nè!

      Cũng muốn tìm cả con sâu đo.
      Cong lưng bò
      Mình nó xanh lè!
      Trêu nhau nhón tay
      Bắt bỏ vào cổ áo bạn
      Nó ngo ngoe chết khiếp
      Để ai ngã dúi dụi trước sân hè!

      Tôi còn ước 
      Tìm con nẫy dâu
      Cầm chiếc tay mây xiên dọc thân gỗ.
      Lấy sức kéo
      Gai chà máu chảy loang tay
      Sụt sùi ngồi nghe bạn dỗ.

      Biết tìm ở đâu
      Khi lớp bạn bè lần lượt đi xa...
      Nghĩ mãi chẳng ra
      Có bạn
      Cười mách lối:
      Ra nghĩa địa!

      Đom đóm đang bay
      Sâu đo vẫn bò
      Nãy dâu nhai gỗ
      Chắc còn ở đó!

      Phạm Ngọc Vĩnh

 

Bồng bềnh Xe lên


                  

          BỒNG BỀNH XE  LÊN

        Vẫn nhớ bồng bềnh đỉnh núi
        Như đã từng lên Mai Châu
        Đường rừng vòng cua mấy độ
        Tỳ vai cứ ngả vào nhau

 

        Chót vót lưng đèo nhìn xuống
        Từng vạt cây xanh thẫm màu
        Đường lên chảy về dòng nhớ
        Sương giăng một khoảng ngang đầu
       

        Xa xa trùng trùng núi xếp
        Lối nào dẽ về bản em?
        Bao đoạn xe cua xa ngái
        Lượn theo tay lái rất mềm
        


        Đường lên đi trong màn sương
        Nắng bừng mây tan đỉnh núi
        Nhớ dáng ai kia đang đợi
        Bồng bềnh xe lên...xe lên
   

         Phạm Ngọc Vĩnh


Bóng tre


             

               BÓNG TRE

              Tre rủ bóng xuống lòng sông
              Để làm duyên.
              Rủ bóng xuống mặt đường
              Tỏ lòng ân ái.
              Rủ bóng quanh năm
              Một đời cộng lại
              Đúc bức trường tình
              Trải mãi niềm thương.

              Tre kết bụi
              Dăng trùm tơ vương
              Râm râm
              Mượt mà cùng năm tháng,
              Vươn ngọn níu cành
              Làm dịu đi cơn nắng
              Đón gió trời ru nhẹ khúc hồn say.
.
              Tre kết bụi
              Mái lợp ken dày
              Ngõ xóm đường thôn
              Bờ ao, cồn bãi...
              Tre ở đâu
              Cò bay về tình ái
              Tre ở đâu
              Võng mắc rung dây.
            
              Bóng tre trùm
              Bà ru cháu êm say.
              Bóng tre trùm
              Trâu nằm nhai cỏ...
              Từ xa xa
              Lướt qua từng vạt lúa
              Tiếng sao diều chao vọng những chiều quê.
              Trong thổn thức
              Giữa rừng xanh vọng về
              Ta nằm nghe âm vang
              Lời bài hát
              "Quê hương là...con diều nhỏ..."
              "Êm đềm...dưới bóng mây che..."

              Tôi lớn lên dưới tán bóng tre.
              Rồi ra đi cũng từ nơi đó,
              Ngày trở về
              Bâng khuâng đầu ngõ,
              Rười rượi dãy tường xanh đỏ...
              Lại nhớ về một dãy tre
              Râm mát đến khôn cùng!

               Phạm Ngọc Vĩnh


Cái bảng đen

CÁI BẢNG ĐEN

Giản đơn chỉ là cái bảng đen
Cả đời người Thày miệt mài gõ.
Gõ cho con số nó nổi rõ
Gõ cho cái chữ nó sáng rõ.

Bảng đen phấn trắng hai sắc màu
Nặng tình thắm nghĩa cư quyện nhau.
Lặng lẽ cho Thày dùng thước gõ
Mịn màng cho em nhìn thật rõ.

Thày gõ những câu đến cạn lòng.
Thày gõ con số trào nhịp thở
Em nuốt từng câu, từng con số
Để em lớn dần theo nhịp gõ.

Em đã nên người từ ngày nọ
Với chiếc bảng đen Thày đứng gõ.
Thày đã ra về, em đi xa
Chỉ còn cái bảng vẫn đứng đó.

Biết bao thế hệ đã lớn lên
Mấy ai còn nhớ mấy ai quên.
Phấn trắng tươi nền với bảng đen
Nhạc trưởng bắt nhịp thày đứng gõ

Phạm Ngọc Vĩnh

a

...

b