TẦM GỬI ƠI!
Cũng lá, cũng cành,
Lung linh mắt ngọc,
Tủa rễ nhún nhường bám vào thân cọc.
Thân cọc già nua rồi thành gỗ mục
Sống dựa nương thân!
Lá xanh, cành xanh
Xanh đến bao lâu?
Rừng bạt ngàn,
Đất bạt ngàn,
Cây cối bạt ngàn...
Dù hoang dại
Dù khô cằn
Các loại cây...
Rễ bám sâu cắm vào lòng đất.
Tìm mạch sống từ trong đât đá và nước
Chỉ một loài tầm gửi chẳng nhận ra...
Lá
có tươi
Hoa có đẹp,
Tên có kiêu sa:
Phi Điệp, Mắt Cua, Bửu Kiếm, Tai Trâu...
Hay gì gì chăng nữa...
Dù sắc có vàng, trắng, nâu,
Hung hung, hồng hồng, đỏ đỏ...
Cứ "tầm gửi"
Bám thân cây níu gió trời
Tầm gửi sinh loài
Buông tỏa buông
Theo tay người mang về
Cấy vào khuc gỗ.
Để được tưới hóa chất
Kích sản sinh đủ các màu hoa săc sỡ,
Thoa mãn ngắm chơi.
Hai ba ngày phun tưới
Sắc còn tươi
Lãng quên một buổi là tàn rữa,
Quen "tầm gửi"
Nên "Tầm gửi" bám mãi được sao!.
Thôi
hãy quay về với rừng
Bám rễ vào đất
Vào nước
Như mọi loài
Cho sức sống mãi tràn trề
Cho vẻ đẹp, rạng ngời
Tầm gửi ơi
Tầm gửi ơi!
.
Phạm Ngọc Vĩnh
/