RU HẠ
Mơn man dụ ngọt hàng tre
Gió vờn bóng nắng gọi ve cất lời
Râm ran rộn một khung trời
Cho trưa diệu vợi, cho ngời ngời đêm
Bờ tre ru võng êm êm
Càng say cơn mát càng thêm gợi thề
Bung xòe cau thả nón mê
Tỏa bông nhủ bướm lối về nẻo xa.
Đó cây cất vọng tiếng gà
Lửa rơm hun gió lập lòa khói trưa
Quạt mềm phe phẩy tay đưa
Hương thơm khoai luộc còn chưa nguội lòng.
Mật đường nhủ lối chân ong
Vòm cao xây tổ nhọc nhằn sớm trưa
Khắp trời tấu nhạc vui chưa
Thức trong một khoảng đong đưa sắc vàng
Ru lòng sắc hạ xốn xang
Trong cơn bĩ đã còn mang nỗi tình
Tròng trành tre ngả bóng hình
Soi nghiêng bến nước mái đình...hồn quê.
Phạm Ngọc Vĩnh
Mơn man dụ ngọt hàng tre
Gió vờn bóng nắng gọi ve cất lời
Râm ran rộn một khung trời
Cho trưa diệu vợi, cho ngời ngời đêm
Bờ tre ru võng êm êm
Càng say cơn mát càng thêm gợi thề
Bung xòe cau thả nón mê
Tỏa bông nhủ bướm lối về nẻo xa.
Đó cây cất vọng tiếng gà
Lửa rơm hun gió lập lòa khói trưa
Quạt mềm phe phẩy tay đưa
Hương thơm khoai luộc còn chưa nguội lòng.
Mật đường nhủ lối chân ong
Vòm cao xây tổ nhọc nhằn sớm trưa
Khắp trời tấu nhạc vui chưa
Thức trong một khoảng đong đưa sắc vàng
Ru lòng sắc hạ xốn xang
Trong cơn bĩ đã còn mang nỗi tình
Tròng trành tre ngả bóng hình
Soi nghiêng bến nước mái đình...hồn quê.
Phạm Ngọc Vĩnh