DƯ ÂM TRỐNG BỎI
Tay vê cán gỗ boong boong
Cái thời trống bỏi loong coong thuở nào.
Vành tròn trìa trịa... xinh sao
Hai ta ngồi lắc lao xao nụ cười.
Bé nỉ non, được cùng chơi
Đưa tay quá mạnh trống rơi...bắt đền.
Ngây ngô bé nhấc trống lên
Sụt sùi như thể mất tiền...mẹ đưa.
Thế rồi, hết tối lại trưa
Mong mong, đợi đợi vẫn chưa sang nhà.
Tưởng rằng bé giận qua loa
Ai dè cả tháng, thật là...trống ơi!
Một mình ngồi lắc, thế thôi
Bung boong với trống, ngồi chơi một mình.
Rồi ngày hội múa sân đình
Rêu xanh, trượt ngã...vô tình, sân trơn.
Bàn tay xưa vẫn rất mềm
Dìu nhau đứng dậy, áo lem vết màu.
Giật mình, chẳng thấy trống đâu
Dư âm tiếng Bỏi, hồi lâu ngỡ ngàng.
Bé giờ lộng lẫy...cô nàng
Má ưng ửng đỏ, mơ màng, ngượng thay.
Trống bỏi ơi! Dấu đâu đây?
Mà ngân khoảng trống, ngất ngây sân đình!
Phạm Ngọc Vinh